Sunday, June 25, 2017

CÔ ĐƠN VÀ GIẾNG NGUỒN TƯ TƯỞNG



Mình đang bước vào giai đoạn tịch cốc sâu. Không chỉ tuyệt thực mà giờ đang trở nên tịnh khẩu, một là vì quá mệt không muốn nói hai là vì cảm được cái mênh mông của sự im lặng. 

Ý thứ 2 càng ngày càng lớn dần, mình tự cảm thấy thú vị khi ở một mình, thật riêng tư. Tự nhiên thấy những ồn ào huyên náo, những chuyện trò xung quanh chỉ là những vỏ ngôn từ ríu rít, kiểu chỉ là ve vuốt hời hợt bên ngoài.

Mình yên lặng hoàn toàn, thấy bình an tuyệt đối, thấy yêu thương sâu lắng và như chan hòa hơn, mênh mông hơn với tất cả anh em, cả tù nhân và quản giáo. Im lặng và cô đơn là để soi lại mình, lau sáng hơn tấm gương lòng mình. 

Từ trước nhiều người vẫn hay khen mình là biết “sửa mình” biết hỏi những điều còn thiếu sót để cố gắng điều chỉnh, thế nhưng đó có vẻ chỉ là sự lau chùi bên ngoài, như lau chùi bề mặt của một tấm gương thường bị phủ bụi. Nhưng giờ đây, sau khi đã bước vào tuyệt thực hoàn toàn được 5 ngày, tâm hồn mình đã thanh tịnh và nỗi cô đơn đang lớn dần lên trong toàn bộ cơ thể đang hao gầy. Khi đang cố gắng đạt đến sự cô đơn thể lý là lúc mình thấy rõ những tư ưởng, nhưng suy nghĩ trở nên mạch lạc hơn, rõ ràng hơn, như tấm gương tự nó đã sáng hơn. 

Mình cũng tự nhìn thấy rõ những yếu kém và vết mờ của lòng mình, những vết xước trong lòng và những tì vết trong tâm hồn như rõ hơn, sâu đậm hơn. Đó là lúc tấm gương lòng đã sáng hơn. Một trong những điểm đen mà mình nhìn thấy chính là trước đây mình đã quá ồn ào với nhân thế, quá ham vui. Mình tự thấy mình trong suốt quãng thời gian 5 năm qua có vẻ như một chiếc xe có chạy đấy nhưng rồ ga kêu rất to, máy nổ ồn ào. Mình nhớ đến Cha Phong, đến Anh Vinh đã một đôi lần nhắc nhở chuyện này nhưng mình đã không coi là quan trọng mà cứ bỏ qua vì mình cứ lao, dường như chưa một phút bình tâm.

Sự im lặng trong nỗi cô đơn chính là một cỗ máy lớn, đi xa nhưng rất êm. Nó như chiếc giếng khơi, như suối nguồn chảy mãi, nơi đó ta có thể múc được những tư tưởng và cách sống cho cuộc đời. Dưới đáy giếng là mặt nước trong veo, nó soi vào tận đáy lòng mình. Lòng người cũng sâu như giếng, nhưng sâu hơn, sâu hơn nữa, nó có thể vào tận tâm trái đất và vẫn không dừng lại, nó xuyên qua bên kia trái đất, nó đi vào bầu trời xanh bao la trong vũ trụ. Sự im lặng tuyệt đối, sự cô đơn vĩ đại mang đến cho mình những tư duy lớn lao hơn, có ý nghĩa sâu sắc hơn trong bước đường làm người, thành công hơn trong tương lai. Tùy từng góc nhìn, có thể cũng chẳng tốt đẹp hơn, nhưng rõ ràng sự lạnh lùng và cô đơn hơn, chắc chắn giúp mình trở nên thành công hơn trong bước đường sắp tới.

Thật vây, đang suy tư thì chợt nhớ tới các con và “Bản mô tả công việc” đang đợi mình. Các con đang cần một tình yêu nhiệt thành, một sự nồng nàn vui vẻ, ấm áp và sum vầy. Như vậy, lạnh lùng hơn và cô đơn hơn là để đi theo con đường lý tưởng chính trị và thủ đoạn còn nhiệt thành hơn, hiện sinh hơn là để nhập thế và trưởng thành theo phương cách là của một con người của gia đình, của cộng đoàn.

Thế thì lại dẫn tới câu hỏi vậy “Lê Quốc Quân – ngươi mong muốn điều gì ? Dự định tương lai của người là gì ?. Câu hỏi này mình hy vọng có thể làm rõ hơn trong những ngày tới khi mà cơ thể mình càng gấy yếu hơn, nhỏ bé hơn nhưng chắc chắn sự cô đơn và suy tư thì rộng lớn hơn, mênh mông hơn.

Cô đơn hơn nữa, tự soi vào lòng mình hơn nữa, kiểm thảo và lau chùi lương tâm mình kỹ hơn nữa thì mình sẽ nhận thấy mình một cách chân xác hơn, thấu đáo hơn. Qua đó để nhìn rõ hơn về gia đình, anh em bè bạn, xã hội và cả vũ trụ bao la xung quanh hầu kiến lập cho mình những hành động tốt đẹp và phù hợp hơn. Cơ thể con người cũng là một vũ trụ với tư tưởng là một bầu trời vừa bao la vừa sâu thẳm. Mình hy vọng sẽ đi sâu vào đó, càng sâu càng tốt, để hiểu chính mình.

Hôm nay, thỉnh thoảng cũng có những tiếng réo gọi của thể thao, của ăn uống náo động và cường sinh. Có cái gì đó trong con người cứ muốn nhắc mình tại sao không xuất hiện với vợ con bằng một hình ảnh thật khỏe mạnh, thật hồng hào và rắn chắc. Tại sao không dành những ngày còn lại trong nhà tù này thật tích cực, ăn uông, giao tiếp, thể dục, làm thơ….nhưng mình vẫn chỉ coi đó là tạp niệm. Mình đã liên tục gạt bỏ nó ra trên đường chân hành bằng chánh niệm. 

Sẽ còn một quãng đường 9 ngày trước mắt, chắc chắn những réo rọi đó sẽ biến mất trong 1,2 ngày tới vì mình đã ồn ào, đã náo nhiệt quá đủ. Giờ là lúc để thanh lọc, yên lặng tĩnh tâm, hướng cái cô đơn lớn lao trong con người trở thành điểm khám phá. Đây là lúc cần xoáy sâu vào hố thẳm của tư tưởng, của tâm hồn con người để múc lên những giá trị mới cho chính mình, cho đời, và khi tiếp tục đi sâu, và xuyên qua, thì phía bên kia là cả một bầu trời. 

(Nhà tù An Điềm ngày 16/6/2015)  





Sunday, June 11, 2017

CÔNG AN HÈN HẠ ĐE DỌA TÔI VÀ GIA ĐÌNH


Ngày 31/5/2017 Tôi đã đi gặp Thượng Nghị sỹ John McCain và cố vấn An Ninh Quốc gia Hoa Kỳ Thomas J. Macinelli  theo lời mời của Tùy viên chính trị Đại sứ Quán Hoa Kỳ. Sau cuộc gặp, Chính quyền tỏ ra rất bực tức, cho người theo dõi và tiếp theo đã đến tận nhà để hành hung và đe dọa tôi và gia đình. Sự việc đã diễn ra như sau: 


Đúng 9h15 hôm nay ngày 08/06/2017, khi tôi bắt đầu vào nhà thì bị khoảng 10 người mặc thường phục chặn lại tại cổng chính. Họ đe dọa tôi “Không được đi đâu, gặp ai nếu chúng tôi không cho phép”. Ở đây tôi hiểu là “Không được đi gặp giới ngoại giao quốc tế” bởi vì lần gần đây nhất tôi bị cản không cho đi gặp Thượng Nghị Sỹ John McCain vào ngày 31/5/2017 nhưng tôi vẫn đi gặp.

Sau đó người cầm đầu tên Thắng đã nhắc đi nhắc lại rằng: “Mày là cá nằm trên thớt, mày mà đi gặp một lần nữa thì vợ con mày sẽ chết. Mày có con gái lớn rồi, lo mà bảo vệ nó đi đừng để chúng tao ra tay”. Trước đó người này đã từng ngăn cản và đánh tôi vào chiều tối 3 tháng 7 năm 2016 khi tôi định đi dự tiệc chiêu đãi Quốc Khánh Hoa Kỳ do Đại Sứ Quán Hoa Kỳ mời.

Người tên Thắng này còn dùng tay túm cổ áo, ghì chặt, dùng nắm đấm tì sát dưới quai hàm của tôi rất lâu và nói: “Chỉ một cú đấm này là mày toi”, nhưng tôi chỉ cười. Tất cả những điều này được nhiều người chứng kiến và tòa nhà của tôi cũng có Camera quan sát. Họ còn hành hung cả nhân viên tôi là anh Lê Hữu Khánh khi anh này xuống can thiệp. Cá nhân tôi không có thù oán với ai. Tuy nhiên, tôi vẫn thường xuyên bị theo dõi, ngăn cản đi lại và đặc biệt sự việc xảy ra sáng nay là vi phạm nghiêm trọng pháp luật, cụ thể như sau:

1.     Cá nhân tôi là một công dân tự do cho nên tôi có quyền đi lại và gặp gỡ mọi người, bao gồm cả các giới ngoại giao quốc tế. Việc ngăn cản không cho tôi đi gặp gỡ những viên chức chính trị quốc tế là vi phạm Điều 22, Điều 23 Hiến pháp 2013;

2.     Người cầm đầu tên là Thắng trực tiếp nhiều lần đe dọa “sẽ xử lý vợ con mày”“cho cháy nổ xe của mày”. Đó là hành vi đe dọa trực tiếp đến quyền sống của tôi, phạm vào tội Đe dọa giết người quy định tại Điều 103 BLHS hiện hành.  

Không biết điều gì có thể đến với tôi và gia đình tôi nhưng những lời đe dọa này là có cơ sở, trong hành vi của họ là đầy quyết tâm và hằn học. Bởi vậy tôi làm đơn này trình báo đến công an Phường và đề nghị Bộ Công an cho tiến hành điều tra ngay về việc đe doa đến tính mạng, nhân phẩm, danh dự của tôi và gia đình.


Ông Thắng và toàn bộ các cá nhân đi theo cùng với ai đã chỉ đạo việc này sẽ phải chịu trách nhiệm bất cứ tai nạn hay sự cố nào xảy ra với tôi và gia đình của tôi. Tôi có đầy đủ bằng chứng, lời nói, việc làm và hình ảnh về các cá nhân tham gia vào việc này và sẵn sàng cung cấp khi có yêu cầu.  


Tôi đã làm đơn này và gửi cho công an Phường Yên Hòa nhưng cán bộ Phường bảo là "Họ đã nói chuyện và làm việc với chúng tôi trước nhưng đây chỉ là lời cảnh cáo và không nhận đơn của tôi vì thiếu CHXHCNVN và ĐL-TD-HP" 



          

  

Saturday, May 20, 2017

THIỆN LƯƠNG KHÔNG CHỈ LÀ TÍNH CÁCH MÀ CÒN LÀ NGUỒN NĂNG LƯỢNG THAY ĐỔI THẾ GIỚI

Cô bé lương thiện Hattie May Wiatt

Vào một ngày chủ nhật của năm 1880 tại tiểu bang Pennsylvania nước Mỹ, một cô gái bé nhỏ cố nhích dần nhích dần qua đám đông đang đứng bên trong ngay khu vực cửa ra vào của nhà thờ. 

Không lâu sau, cô bé bị đẩy ra ngoài cùng những cái nhíu mày và những tiếng chép miệng. Nhà thờ đã quá đông và cô bé không thể tham gia lớp học ngày chủ nhật. Cô bé đứng mãi ở bên ngoài với gương mặt thất vọng và đầy tiếc nuối.

Trong cái nắng càng lúc càng gay gắt, cô bé ngồi tựa đầu vào bức tường và mắt nhắm nghiền. Vừa lúc đó một vị mục sư với dáng vẻ cao lớn và khuôn mặt hồng hào, hiền từ đi ngang qua. Thấy cô bé kiên quyết chịu đựng cái nắng để được ngồi gần cửa nhà thờ thay vì ngồi dưới những tán cây và bãi cỏ xanh mướt ở công viên đối diện, vị mục sư vô cùng xúc động. Ông đặt cô bé lên vai rồi len lỏi qua đám đông để vào trong, rất khó khăn cuối cùng cũng tìm được một chỗ ngồi trong góc phòng, nơi tối tăm nhất trong nhà thờ cho cô bé.

Buổi học ngày chủ nhật kết thúc. Dù phải chịu đựng cái nóng dữ dội và mùi ẩm mốc nơi góc phòng nhưng cô bé vô cùng hài lòng. Trên khuôn mặt bầu bĩnh của em là sự thuần khiết rạng ngời và nụ cười trong trẻo. Những bài học hôm nay đã nuôi dưỡng và bồi đắp tâm hồn em, dưỡng dục niềm tin của em vào những Đấng Tối cao, dù không hiện diện trong cuộc sống thường hằng, nhưng họ lại luôn có mặt trong trời đất, quan sát và dõi theo con người.

Một ngày sau đó, cô bé lại ngồi tựa đầu ở trước cửa nhà thờ cũng vì lý do không thể vào bên trong. Lần này, vị mục sư ngồi xuống trước mặt em, vừa vỗ nhẹ vào đôi vai gầy guộc mỏng manh của cô bé, ông an ủi: “Đợi tới lúc gom đủ kinh phí, ta nhất định sẽ xây dựng một phòng học to hơn nữa”.

Lần cuối cùng vị mục sư nhìn thấy cô bé là khi em đang mắc bệnh nặng và không lâu sau cô bé qua đời. Sau khi hoàn thành những thủ tục mai táng cuối cùng, gia đình của cô bé đã trao cho vị mục sư một chiếc ví tiền nhỏ vừa sờn rách vừa cũ nát, bên trong có 57 xu. Ở thế kỷ 19, đối với gia cảnh nghèo nàn như nhà cô bé, đó thực sự là một số tiền lớn.

Gia đình cô bé giải thích rằng đây là số tiền em đã chăm chỉ tiết kiệm trong hai năm qua. Với tình yêu trong sáng và mong ước rất đỗi chân thành, em hi vọng số tiền này sẽ giúp xây dựng một nhà thờ to lớn hơn chút nữa, để có thêm nhiều trẻ em được đến học vào ngày chủ nhật.

Biết được điều đó, vị mục sư nghẹn ngào đón nhận chiếc ví. Ý định xây dựng nhà thờ to lớn hơn của ông chỉ vừa mới bắt đầu được một vài ngày, khi ông thấy cô bé đang héo hon ngồi chịu đựng cái nắng gay gắt ở bên ngoài. Nhưng cô bé đã nhen nhóm ý tưởng này và bắt tay vào thực hiện từ hai năm trước đó.

Mục sư ngay ngày hôm sau đã mang chiếc ví rách với 57 xu lên bục giảng Kinh. Ông kể lại câu chuyện về cô bé khiến tất cả mọi người đều xúc động. Họ thương cảm cho sự ra đi của em, họ suy nghĩ về ước mơ và hành động của em với sự cảm mến và khâm phục.

Nhà thờ sau đó quyết định huy động quyên góp tiền từ 57 xu và rất nhanh đã có thể huy động được 250 USD. Một vài năm sau, 57 xu của cô bé, đã huy động được đến 30.000 USD.

Họ dùng số tiền ấy mua một mảnh đất để xây dựng nhà thờ lớn hơn, nhưng thật không ngờ rằng tiền đất đã lên tới 30.000 USD và không còn đủ tiền xây dựng nữa. Lúc này, vị mục sư nghĩ đến tâm nguyện của cô bé. Ông không thể để vấn đề này khiến cho việc xây dựng nhà thờ bị trì hoãn, do đó ông quyết định đi tìm chủ đất để trình bày rõ lý do.

Chủ đất trước đây chưa từng đến nhà thờ, nhưng khi nghe xong câu chuyện về ước nguyện chân thành và thánh khiết của cô bé, trong tâm ông vô cùng cảm động. Ông ấy đã bán mảnh đất với giá 25.000 USD, đồng thời chấp nhận số tiền 57 xu làm tiền đặt cọc, tuy nhiên sau đó chủ đất đã tặng lại 57 xu cho nhà thờ.

Qua một thời gian, vào một buổi tối khi vị mục sư trở về nhà, ông phát hiện trong nhà có rất nhiều người. Mọi người vừa tự nguyện vừa kêu gọi người khác và họ đã quyên góp được 10.000 USD.

Ngày nay, nếu đến thăm thành phố Philadelphia, bạn đựng quên dừng chân tại Nhà thờ Temple Baptist – nơi có thể chứa tới 3.300 người. Và cũng đừng quên ghé thăm Đại học Temple, bệnh viện Good Samaritan và trường học ngày chủ nhật. Bạn sẽ thấy ước mơ đẹp đẽ và cao cả của cô bé đã được mọi người biến thành hiện thực như thế nào.

Thú vị hơn nữa, nếu thăm một trong các phòng ở tòa nhà trường học ngày chủ nhật này, bạn sẽ nhìn thấy bức ảnh dễ thương của cô bé nhỏ đã hiến tặng 57 xu cho nhà thờ – Hattie May Wiatt

Sẽ không ai nghĩ rằng 57 xu có thể tạo nên những điều kỳ diệu. Nhưng khi điều kỳ diệu xuất hiện, người ta đã hoàn toàn tin rằng 57 xu ấy đã làm thay đổi cuộc sống và thế giới sống của rất nhiều người. Cô bé đã dùng tấm lòng lương thiện trong sáng và thánh khiết của mình để tích lũy số tiền ấy với hi vọng mang lại thêm nhiều cơ hội cho những người khác. Và thực sự, thiện tâm đã đánh thức thiện tâm, lòng tốt tự bản thân nó đã có sức lan tỏa âm thầm mà mãnh liệt.

Lương thiện không chỉ là cá tính của một người, tố chất của một người, nó là nguồn năng lượng sống tích cực giúp con người không ngừng suy nghĩ về người khác, suy nghĩ cho người khác. Lương thiện như ánh trăng trên bầu trời cao rộng, soi sáng và khiến vạn vật trở nên huyền diệu, lấp lánh. Lương thiện là ngọn nguồn cho mọi việc tốt trên đời, là cách giải quyết cao nhất cho mọi ân oán, thù hận, là phương thức hữu hiệu nhất cho mọi tổn thương và nỗi đau.

Nếu mỗi hành động của con người đều xuất phát từ thiện tâm, mỗi lời nói của con người đều là thiện ý, mỗi suy nghĩ của con người đều là thiện niệm, thì cuộc sống này sẽ chính là một mảnh vườn với những hoa trái ngọt lành và thơm mát nhất. Cuộc sống có lương thiện thì đời người mới có thể thường xuyên ngập tràn niềm vui, hạnh phúc mới có thể lâu dài, tâm hồn vì thế mới không ngừng thăng hoa và viên mãn.

Mai Hà biên dịch
Theo https://www.daikynguyenvn.com/van-hoa

Sunday, May 14, 2017

TRIỀU TIÊN LÀM THAY ĐỔI VIỆT NAM



Bắc Hàn lại vừa bắn 1 quả tên lửa bay đến sát Nga. Nghĩ về những diễn biến gần đây ở Bắc Hàn và thái độ của Tổng thống Mỹ Donald Trump nói là sẽ phải giải quyết, tôi cho rằng có thể là một khởi phát cho những thay đổi tại Việt Nam.

Thực tế tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump chưa bao giờ nhắc đến Việt Nam như là một định hướng chính sách. Trump cũng chưa bao giờ để tâm nhiều đến chuyện dân chủ hay nhân quyền yếu kém tại Việt Nam hoặc coi Việt Nam như là một cơ hội kinh doanh tiềm tàng như ở Indonesia hay Singapore.

Việc làm đầu tiên trong ngày thứ 2 cầm quyền là ông ký Sắc lệnh bãi bỏ TPP mà Việt Nam đã háo hức tham gia và sắp sửa đưa ra quốc hội chuẩn thuận.

Nhưng câu chuyện thay đổi ở đây liên quan đến tương quan giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc trong việc giải quyết vấn đề Triều Tiên. Trump là một doanh nhân, một người biết “deal”. Bởi vậy, để giải quyết vấn đề Triều Tiên, Trump cũng có thể nhượng bộ một số điều với Trung Quốc, ví dụ như vấn đề cán cân thương mại, tương quan với Đài Loan hay Biển Đông của Việt Nam.

Cho đến bây giờ thì tôi tin là Trump không nhượng bộ với Trung Quốc ở Biển Đông để xử lý vấn đề Triều Tiên chỉ đơn giản là vì không cần thiết. Mỹ chỉ cần thông báo với Trung Quốc ý định “xử lý” là đủ chứ chưa thèm mặc cả với Trung Quốc để tiến hành.

Nhưng nếu như có xung đột, sau khi đã hạ gục nhanh Bắc Hàn, quá trình thống nhất và gây dựng một Đại Hàn Dân Quốc 75 triệu dân trong dân chủ, tự do sẽ phức tạp, kéo dài và Trung Quốc can thiệp nhiều hơn, sẽ có nhiều tranh chấp và mặc cả hơn và món đổi chác dễ nhất đối với Trump là Biển Đông.

Sự phụ thuộc vào Trung Quốc

Dòng thủy triều trên trái đất còn bị tác động bởi mặt trăng xa xôi thì đất nước Việt Nam nhỏ bé chắc chắn sẽ chịu nhiều tác động của những nước lớn. Trong suốt mấy ngàn năm phát triển, Việt Nam phụ thuộc nhiều vào Trung Quốc.

Trong Thế kỷ 19 và 20, Việt Nam bị tác động bởi nhiều nước lớn khác, trong đó có cả Trung Quốc, Pháp, Mỹ, Nga nhưng giờ đây chỉ còn 2 cường quốc có thể va chạm nhau nhiều về quyền lợi quanh Việt Nam là Mỹ và Trung Quốc.

Trong quan hệ quốc tế, Việt Nam luôn lớn tiếng chủ động, độc lập và không liên kết nhưng thực ra cũng như cá chậu chim lồng, đi đâu làm gì cũng phải ngó nghiêng. Muốn có một đoàn đi thăm Mỹ thì trước đó cũng phải dò qua Trung Quốc. 

Chính quyền Việt Nam ngày càng gần gũi với Trung Quốc, không chỉ chính trị mà còn về kinh tế. Càng tăng cường hợp tác, càng vay nợ nhiều, càng xây dựng nhiều xa lộ dọc biên dưới xuôi xuống phía Nam, thì Việt Nam càng lệ thuộc Trung Quốc.

Trung Quốc có vẻ cảm thây Việt Nam như trong lòng bàn tay của mình. Đến 70% rau, củ quả ở chợ đầu mối Hà Nội đến từ Trung Quốc và hàng hóa đi từ bên kia biên giới đổ về còn nhanh hơn đưa trong Thanh Hóa đưa ra. Phần lớn đồ gia dụng trong các gia đình nông thông ở Việt Nam đều là hàng hóa sản xuất từ Trung Quốc.  

Trung Quốc hầu như chủ động hoàn toàn về việc định giá các loại hàng hóa, không chỉ là khoáng sản hay vật liệu thô mà còn cả thực phẩm và đồ nông sản. Thâm thụt ngân sách với Trung Quốc càng ngày càng cao.

Khi nắm chặt Việt Nam, Trung Quốc có nhiều cơ hội làm giá, và họ có quyền ra giá cao và hiệu quả đến mức ngay cả Asean cũng đã nhiều lần trở mặt.   

Lo ngại Mỹ bắt tay với Trung Quốc

Mỹ thì lại có một hướng tiếp cận khác, Mỹ hiểu rất rõ “lòng dân” đã khác “ý đảng” ở Việt Nam hiện nay nhưng họ chưa bao giờ mong muốn hoặc có “âm mưu” cho sự thay đổi như chính quyền Việt Nam vẫn đôi khi cáo buộc.

Theo tôi cảm nhận thì các đời đại sứ Hoa Kỳ của Mỹ ở Việt Nam vẫn lên tiếng cho dân chủ, nhân quyền nhưng mặt khác đều ủng hộ sự ổn định của chính quyền Việt Nam, dù kín đáo hay công khai.

Việt Nam đang là thị trường kinh tế tốt cho những chính sách về thương mại của Hoa Kỳ và các đồng minh của Mỹ là Nhật Bản, Hàn Quốc và Singapore đều coi Việt Nam như là một đối tác thương mại.

Thực tế Mỹ cũng chẳng có quyền lợi gì nhiều ở Việt Nam ngoài tuyến hải hành ở Biển Đông và một chút gì đó khó định nghĩa ở xa xăm. Nhưng vì vai trò của Việt Nam trong tương lai ổn định của thế giới hòa bình, Hoa Kỳ sẽ có những can thiệp hoặc nhượng bộ để mọi việc thật sự phải ổn định.

Cần đi trước với Hoa Kỳ

Nhân dân Việt Nam có xu hướng “ghét” Trung Quốc và muốn hướng sang Hoa Kỳ. Điều này thể hiện rõ qua việc người dân đón tiếp nguyên thủ của Hoa Kỳ và Trung Quốc.

Bởi vậy để đi trước một bước, thiết nghĩ Việt Nam sẽ phải chấp nhận một số nhượng bộ, đưa “ý đảng về sát với lòng dân”, gần gũi với Hoa Kỳ trước khi vấn đề Triều Tiên được giải quyết, trước cả khi Hoa Kỳ thật sự cần Trung Quốc trong việc dàn xếp một nước Đại Hàn Dân Quốc thống nhất trong hòa bình.

Trong hai mối quan hệ thì Hoa Kỳ chắc chắn ưu tiên với Trung Quốc vì ở đó họ có nhiều lợi ích hơn. Thế nhưng khi Trung Quốc đang cố tình đối đầu Hoa Kỳ trong nhiều chuyện, thì Việt Nam nên học hỏi Hàn Quốc hay Nhật Bản khi xưa, khiêm tốn nép mình mà nhận làm đàn em để được Hoa Kỳ giúp đỡ vươn lên.

Chúng ta không có quyền lựa chọn vị trí địa lý, nhưng chúng ta có quyền chọn đồng minh. Nếu chúng ta tiếp tục dính sâu vào Trung Quốc và sự đối đầu giữa Trung Quốc và Mỹ tăng lên thì Việt Nam buộc phải lựa chọn. Khi đó, kịch bản những năm 1954 về sự chia cắt và binh đao cho dân tộc có thể lại lặp lại.

Vậy thì tại sao không phải ngay bây giờ đảng Cộng sản hãy học lại những bài học cũ và định hướng đi cho đúng, tránh những thảm họa cho dân tộc trong tương lai.

Nghĩ về tương lai

Nghĩ về tương lai mà lo sợ về những sự cắt bởi các thế lực lớn. Thực tế lịch sử chứng minh chia đôi hay thống nhất Việt Nam là điều không khó nếu Trung Quốc muốn. Đọc về Hiệp ước Thiên Tân ký giữa chính quyền Pháp và Nhà Thanh năm 1885 và sau đó là Tuyên cáo chung Thượng Hải giữa Hoa Kỳ và Trung Quốc ký năm 1972 mà thầm lo ngại về một cuộc mặc cả giữa các bên trong tương lai.

Nghĩ về đất nước hôm nay và tương lai mà thấy lo lắng thấy chính lãnh đạo cũng tiếp tục giả mù giả điếc để tin và một lý tưởng xa xôi nào đó bên ngoài mà càng ngày càng dựa vào ngoại bang, không thấy những nguy cơ xung đột, chia cắt, động loạn binh đao trong 20 năm tới.  

Nghĩ về tương lai mà thấy lo cho chính những người Cộng sản khi bên trong không chân thành lắng nghe quyền lợi chính đáng của Nhân dân, để thật sự cho dân được nói, cùng dân bàn bạc để gây dựng tương lai.

Nghĩ về tương lai mà thấy cái lo khi các cuộc biểu tình ngày càng nhiều, tính bạo lực càng cao, những kích động xung đột tôn giáo do chính nhà nước tiến hành đang có dấu hiệu gia tăng. Cách giải quyết đều chỉ là vụn vặt, phần ngọn mà không giải quyết được mâu thuẫn tận gốc.


Trump sẽ sang Việt Nam vào tháng 11 năm nay. Hoa Kỳ đang định hình quan hệ với Châu Á trong đó có Việt Nam và đây là một cơ hội tốt, để những người cộng sản nghĩ về tương lai mà nhượng bộ nhiều hơn với Mỹ trong vấn đề Dân chủ, nhân quyền và Tôn giáo. 

Đó là cách đi trước một bước để gần hơn với ý của dân và tránh được cái giá của những cuộc mặc cả như vậy. Tiếp tục bắt bớ, truy đuổi những người yêu nước là Đảng cộng sản đang tự đứng về phía ngoại bang, làm hại dân tộc. 

Wednesday, May 10, 2017

CHÚA VÀ PHẬT TRONG TÂM TRÍ TÔI



Bài viết sau đây của người bạn, người cùng tôn giáo với tôi là nhà thơ Trần Mạnh Hảo. Ông tôn trọng và đánh giá cao 2 người mà ông coi đó là "nhà cách mạng giải phóng con người". Đó là Chúa Giesu và Phật Thích Ca Mâu Ni. Điều này đúng với tinh thần của Đức Giao Hoàng Francis đã nói là “Một người Ky Tô hữu chân chính là một người biết tôn trọng các tôn giáo khác !”.

***
Albert Eintein nhà bác học vĩ đại, tín đồ Ky Tô giáo sau khi nghiên cứu Phật giáo, đã nói : “ Phật giáo sẽ là tôn giáo tương lai của nhân loại”. Leo Tolstoy – nhà văn Nga vĩ đại, tín đồ Ky tô giáo Chính thống, chủ trương đấu tranh bất bạo động; Người được thánh Mahatma Gandhi Ấn Độ tôn làm thầy, đã viết nhiều bài trên báo Nga thời Nga hoàng ca ngợi đạo Phật. Tolstoy liền bị giáo hội Chính Thống Nga và Sa hoàng rút phép thông công ( không chấp nhận ông là người Thiên Chúa giáo nữa). Nhưng văn hào Nga này tuyên bố : “Tôi vẫn là người Ky Tô giáo” !

Thật may mắn, sau nhiều thế kỷ khép kín và tự coi mình là tôn giáo duy nhất đúng, nay Đức giáo hoàng Phan Xi Cô đã tuyến bố rằng : “Một người Ky Tô hữu chân chính là một người biết tôn trọng các tôn giáo khác !” . Ý này thì Đức Đạt - Lai Lạt-Ma đã nói từ lâu về tín đồ Phật giáo.

Ở Việt Nam, linh mục Công giáo Thiện Cẩm ( cử nhân thần học, tiến sĩ đại học Sorbonne 1967) năm 1970 đã xuất bản ở Sài Gòn cuốn sách ca ngợi đạo Phật : “Quan niệm giải thoát trong Phật giáo cũ”, nhưng tòa giám mục Sài Gòn đâu có làm khó dễ hay hạch tội linh mục Thiện Cẩm. Một linh mục khác là nhà triết học Kim Định đã viết nhiều sách nói về hành trình văn hóa Việt Nam, trong đó có nhiều trang ca ngợi Phật giáo cũng không hề bị giáo hội nhắc nhở hay phạt vạ. Xem ra giáo hội Thiên Chúa giáo ở miền Nam thoáng hơn giáo hội Thiên Chúa giáo miền Bắc trước năm 1975 nhiều.

Như tôi từng bộc bạch, tôi có hai ông nội : ông nội ruột theo Phật giáo, ông nội nuôi bố tôi từng tấm bé theo đạo Chúa. Tất nhiên, sinh ra sau khi làm phép rửa tội ở nhà thờ, tôi đã là một Ky Tô hữu từ trong nôi. Nhà hai ông nội ở hai thôn khác nhau nhưng rất gần nhau. Năm 10 tuổi, ngày ba mươi tết, bố mẹ sai tôi một mình xách làn mây bánh chưng và rượu xuống tết ông nội ruột ( ông nội nuôi theo đạo Chúa đã di cư vào Nam từ năm 1954). Trước bàn thờ Phật, ông tôi đang thắp hương cho Phật, sau đó thắp hương cho bà nội đã mất của tôi. Nhìn ông thành kính, tôi cũng thấy thiêng liêng. Ông bảo : cháu thắp hương cho bà không ? Tôi gật đầu ! Ông lại bảo : hai cây nhang, cháu thắp cho Phật trước, rồi mới thắp nhang cho bà nội. Tôi thắp hương và xá như ông nội dạy ! Ông nội khen tôi ngoan và nói Phật và bà nội sẽ phù hộ cho cháu… Tôi thấy lòng tràn ngập một nỗi gì rất cao cả thiêng liêng…Hình như Phật tại tâm tôi thức dậy từ đấy !

Sau này lớn lên tiếp xúc với sách vở Phật giáo, Thiên Chúa giáo tôi mới thấy trong tâm hồn mình có cả Phật và Chúa. Phật giải thoát tôi ngay chính tại trần gian, Chúa giải thoát tôi sau khi chết. Phật giúp tôi tìm thấy Niết bàn trong cõi này, Niết Bàn trong chính tâm hồn mình khi mình giác ngộ trong từ bi hỉ xả, bỏ bớt tham sân si, quẳng gánh lo tìm niềm vui sống. Chúa cho tôi hi vọng sự sống đời sau…

Ngoài ý nghĩa tôn giáo, tâm linh, triết học tư tưởng cao sâu mầu nhiệm, Phật và Chúa còn là hai nhân vật lịch sử có thật, hai nhà giải phóng nô lệ vĩ đại nhất !

Thời Đức Phật tại thế, Ấn Độ phân chia giai cấp khủng khiếp. Giai cấp thượng lưu nhất là Brahmana ( Bà La môn) tăng lữ. Giai cấp thứ hai Khattiya ( vua chúa, tướng lĩnh, quan lại) cai quản xã hội. Giai cấp thứ ba là Vessa là lớp người trung lưu, thương gia. Hai giai cấp cuối cùng, dưới đáy của xã hội là Sudra là lớp người lao động chân tay, coi như nô lệ thấp hèn. Giai cấp cuối cùng không được coi là con người có tên là Cadala còn tệ hơn một nô lệ nên có câu “giết một người Cadala không có tội”…

Ngài Thích Ca Mầu Ni sau nhiều năm theo đạo Bà La Môn để cầu nguyện Thượng Đế cứu đám đông nô lệ khổ đau trong xã hội mãi không được, Ngài bèn không tin vào Thượng Đế nữa.

Tách con người khỏi Thượng Đế để con người tìm cách tự cứu mình thoát khổ là tư tưởng, hành vi vĩ đại của Đức Phật. Sau khi tu luyện thành công dưới bóng Bồ Đề, Đức Phật đã trao vào tay con người chính số phận của mình, trao cho con người tự do lựa chọn để tự mình giải thoát mình khỏi khổ nạn trần gian của một kiếp nô lệ tâm hồn ( nô lệ thượng đế, nô lệ tăng lữ, nô lệ vua chúa, nô lệ của cải tiền bạc)… Cho nên lúc đầu các tầng lớp nô lệ nhân dân đã tin theo Phật, theo Ngài để tìm cách giải thoát mình khỏi vòng nô lệ thân xác và tâm hồn.

Phật chính là người anh hùng giải phóng nô lệ đầu tiên của nhân loại xét trên bình diện xã hội. Đức Phật đã trả lại nhân vị cho những kẻ nô lệ không được coi là người, đưa họ lên chốn bình đẳng với các tầng lớp khác, trả cho họ quyền tự do...

Năm trăm năm sau Đức Phật, con một người thợ mộc Do Thái là Jesus Nazaret đã rao giảng đạo Chúa Trời cho các dân ngoại, dám chỉ trích quân xâm lược La Mã và chỉ trích các vị trưởng tế giáo điều trong đền thờ Jerusalem, dám cầm roi đuổi bọn con buôn khỏi đền thờ, xưng mình là Chúa cứu thế. Và Ngài đã bị đóng đanh trên cây thánh giá để tìm tự do nhân phẩm và nước trời cho những kẻ nô lệ bị đế chế La Mã coi không bằng con vật.

Ngài đã mang đến nhân vị cho người nô lệ, coi những kẻ dưới đáy xã hội bằng nhau với vua chúa quan lại. Đạo của Chúa Jesus ban đầu là đạo của nô lệ trên toàn cõi La Mã.

Sau cuộc nổi dậy của nô lệ Spartacus nhằm giải phóng hàng triệu nô lệ trên toàn đế quốc La Mã bị đàn áp khốc liệt, hàng vạn cây thánh giá dựng lên rợp trời đóng đinh hàng vạn nô lệ nổi dậy khắp các bãi biển Địa Trung hải, hàng triệu nô lệ tiếp tục bị La Mã đầy đọa trong địa ngục trần gian là các đấu trường, các đồng lúa, các công xưởng…

Hình như không thể dùng gươm để tiêu diệt nổi chế độ chiếm hữu nô lệ La Mã.

Khi quân lính của thầy cả Cai- Pha trưởng tế nhà thờ Jerusalem đến vườn Ghiết Si Ma Ni bắt Chúa Jesus, Phê Rô đệ tử Ngài bèn lấy gươm chém đứt tai tên lính Man Cô. Chúa bèn nhặt tai chú lính ấy và gắn vào tai cho lành, đoạn nói : “Phê Rô, hãy cất gươm vào vỏ, KẺ NÀO DÙNG GƯƠM THÌ SẼ CHẾT VÌ GƯƠM”…

Chúa đã dùng vũ khí tình thương để chống lại chế độ chiếm hữu nô lệ La Mã. Sau 300 năm, chế độ DUY GƯƠM ( duy Mác Lê sau này) La Mã đã quy hàng trước Chúa : đế quốc La Mã của ma quỷ nô lệ hóa con người đã trở lại đạo Thiên chúa từ thời vua Constantin.

Có thể nói, cùng với Phật Thích Ca Mầu Ni 500 trước, Chúa Jesus đã trở thành vị anh hùng giải phóng nô lệ vĩ đại nhất của nhân loại. Hai Ngài đã giải phóng con người khỏi sự nô lệ của chính con người, để tâm hồn con người thoát khỏi sự nô lệ của ma quỷ và bóng tối.

Friday, April 28, 2017

TRUMP- TRUNG QUỐC VÀ TRIỀU TIÊN



Tôi dự báo vấn đề Triều Tiên sẽ được giải quyết sớm và qua đó ảnh hưởng đến toàn bộ vùng Đông Á, Vấn đề thể chế chính trị sau khi có một Đại Hàn Dân Quốc với 75 triệu dân có thể ảnh hưởng rất lớn đến Trung Quốc và Việt Nam. 

Với những diễn biến ở Syria, Afganistan và Triều Tiên, Tổng thống Donal Trump đã chứng tỏ mình là con người luôn được nhắc đến, cách này hay cách khác, dù ông ghét truyền thông. Những dòng Tweet ngắn ngủi và đầy trực cảm của ông luôn được báo chí “cấu xé” với vô khối bình luận phía sau dù đôi khi chẳng đến mức sâu sắc như vậy. 

Tại Việt Nam người ta cũng bàn tán rất nhiều về Trump bởi vì một số động thái của Ông có liên quan đến Việt Nam, nhưng phần lớn là do sự đói khát không khí chính trị thôi thúc người ta quan tâm. Nhiều người đơn giản chỉ quan tâm vì ghét, người khác vì hy vọng có “một cái gì đó” khác đi.

Triều Tiên là một vấn đề lớn.

Sau thế chiến thứ 2, có 4 quốc gia bị chia cắt. Đức và Việt Nam đã được thống nhất bằng 2 con đường khác nhau. Hai quốc gia còn lại là Trung Quốc và Triều Tiên. Có thể Đài Loan sẽ hợp nhất với Trung Quốc trong hòa bình nhưng điều đó khó xảy ra đối với Triều Tiên.

Chính sách “Ánh Dương” của khôi nguyên giải Nobel Hòa Bình Kim Dae Jung đã lụi tàn như một ngọn đuốc bị Triều Tiên dí xuống nước không thương tiếc.

Thế hệ độc tài thứ 3 của nhà họ Kim đã lên nắm quyền. Tính chất phong kiến kết hợp với lý thuyết cộng sản đã làm cho Kim ảo tưởng mình có thể làm vua mãi mãi, vĩnh viễn cai trị 25 triệu người trong đói khổ nghèo nàn.

Đứa Cháu sẽ thấy việc phẫu thuật khuôn mặt và kỳ công luyện tập ngôn ngữ cử chỉ cho giống ông nội cũng không thể đem lại một đảm bảo bền vững. Những bước chân vênh vang tưởng như vững chãi cũng đang chứa đầy bệnh tật và có thể phải chống gậy bất cứ lúc nào.  

Không chỉ tàn bạo đàn áp phe phái trong nước, Kim Jong Un còn làm cho những đồng minh của Mỹ ở Đông Bắc Á đang cực kỳ khó chịu bởi các vụ thử tên lửa. Trung Quốc cũng đã quan ngại thằng “đệ” này hơn 10 năm nay nhưng không có cách giải quyết khả thi vì Mỹ quá thờ ơ.

Obama im lặng và Bush quá bận việc khác

Lẽ ra câu chuyện không phải càng lúc càng khó xử như hôm nay nếu như Bush không quá bận ở vùng Vịnh và Obama lại quá hiền. Con người và hành động của Trump khác với Obama. Obama đã có nhiều cơ hội để cùng Trung Quốc xử lý vấn đề hạt nhât của Bắc Hàn, nhưng ông đã không làm. 

OBAMA là thế, rất quan tâm đến “thế giới nghĩ gì về mình” nhưng Trump thì khác. Ông thấy việc đúng hoặc tin là đúng thì quyết làm chứ không quan tâm đến “người ta nghĩ về mình như thế nào”.

Ông sống theo trực cảm, đầy ngẫu hứng, tôn trọng đồng mình cho nên ông thấy Triều Tiên là cái gai trong mắt cần phải nhổ.

Trump nói là sẽ “xử lý” và thế giới cũng đã đồng thuận trong việc phi hạt nhân hóa bán đảo Triều Tiên. Trung Quốc cũng vậy, một mặt muốn nuôi dưỡng Triều Tiên nhưng mặt khác muốn thể hiện công lao trong việc dọn dẹp nó.

Ai trong giang hồ đều hiểu, một thằng đàn em khi không còn phục tùng “đại ca” nữa thì nó sẽ tìm cách khiêu khích chơi lại để kiếm tìm “số má”. Với một kẻ sát nách sẵn hàng nóng thì càng đáng lo ngại.

Trước đây Bố Kim Joung Un là dạng Chí Phèo ăn vạ có kiểm soát, giờ ông Con ở tuổi 30 ngông cuồng khiêu khích để có được chú ý, để không bị thế giới lãng quên. Ngày 5/4 vừa rồi Triều Tiên lại phóng một quả tên lửa để chọc giận cả Mỹ và Trung quốc ngay trước cuộc gặp của Trump và Tập Cận Bình ở Florida. Như vậy thì qủa là đáng để cho 2 cường quốc dành thời gian bàn bạc phương án xử lý.

Giải quyết Triều Tiên bằng cách nào?

Việc giải quyết vấn đề Triều Tiên không dễ bởi giải pháp ngoại giao trong suốt hơn 20 năm nay đã coi như thất bại. Cấm vận kinh tế thì phải có sự quyết tâm của Trung Quốc trong khi lãnh đạo Triều Tiên đã trơ lỳ cảm xúc và sẵn sàng để mặc cho dân đói nghèo, nếu có được đồng tiền nào thì đem chi vào việc thử và sản xuất vũ khí. Như vậy, chỉ còn hành động quân sự là hiệu quả nhanh, tác động lớn nhưng cũng nguy hiểm.

Phương án quân sự cần thời gian nghiên cứu để tránh những thiệt hại lớn cho Hàn Quốc. Những mô phỏng chiến tranh trước đây cho thấy, Triều Tiên có thể bị hạ gục rất nhanh, nhưng cũng đã kịp giết chết đến 1 triệu người Nam Hàn nếu xổ tất cả vũ khí của họ trong cơn giãy chết cuối cùng.  

Bởi vậy, trước tiên và tất yếu là phải đe dọa. Ba tàu sân bay là USS Carl Vinson, USS Ronald Reagan và USS Nimitz như những chú cá kình của đại dương đang tiến vào biển Nhật Bản. Hoa kỳ tập trận chung với Hàn Quốc, tuần tra chung với Nhật Bản, Phó tổng thống Mike Pence đã đến thăm biên giới, thăm khu phi quân sự và tuyên bố sát cánh cùng Hàn Quốc. Hoa Kỳ cũng đang đẩy mạnh hợp tác để xây dựng hệ thống phòng chống tên lửa cho Nam Hàn và Nhật Bản. Bằng nhiều cách, chắc chắn Trump sẽ gây sức ép toàn diện lên Triều Tiên, để Triều Tiên tưởng như sắp đánh nhau to, phải căng mình ra, lên gân như giây chun mỏng giãn hết cỡ.

Bước tiếp theo sẽ vẫn là vấn đề truyền thông. Nếu như đánh Syria đột ngột thì, theo tôi, Mỹ sẽ không tiến công Triều Tiên bất ngờ. Trung Quốc, Nhật Bản, Hàn Quốc sẽ hậu thuẫn truyền thông bằng truyền thanh, truyền đơn và các phương tiện khác. Nhờ vào công nghệ hiện đại, việc phủ kín truyền đơn hoặc âm thanh tố cáo chế độ độc tài và kêu gọi bất tuân dân sự sẽ không kéo dài quá 1 năm với một hiệu quả đáng kinh ngạc.

Khi đã đạt đến sự nhàm chán của truyền thông quốc tế; khi đã vắt kiệt sức mấy giọng điệu kêu gọi đầy thống thiết trên TiVi Bắc Hàn, khi đã tìm được một kịch bản thay thế, tình báo sẽ ra tay và hành động phủ đầu sẽ đến. Nhanh và gọn là một ưu tiên đặc biệt. Vụ ám sát anh trai cùng cha khác mẹ của mình tại Malaysia cũng có thể truyền cảm hứng đến những hành động tương tự cho Mỹ hay Hàn Quốc.

Là con người đầy ngẫu hứng, Trump có thể hành động khác nhưng việc phi hạt nhân hóa bán đảo Triều Tiên thực sự đem lại tiếng thở phào cho cả Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản.

Tôi nghĩ chúng ta có thể nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm đó trong nhiệm kỳ đầu của Trump.

Có thể Trump không cần, nhưng thông thường chiến tranh cũng là lý do tốt cho người dân Hòa Kỳ không thay tổng thống khi chỉ mới cầm quyền 4 năm.

Ảnh hưởng tới Trung Quốc và cục diện thế giới ?

Nếu như chiến tranh Triều Tiên xảy ra, cục diện thật sự của toàn vùng sẽ thay đổi. Đất nước Triều Tiên cũng có những nền tảng nhất định cho nên sẽ tiến bước nhanh trên con đường phát triển. Khi đó vấn đề đáng lo ngại tiếp theo sẽ là Trung Quốc.

Và có thể mọi điều ở Trung Quốc sẽ xảy ra sớm hơn cả ở Việt Nam nếu như Trump có được sự ủng hộ của cả Putin trong việc gây sức ép từ phía bắc lên Trung Quốc. 

Khi đó chắc hệ thống phòng thủ tên lửa tầm cao giai đoạn cuối (THAAD) mà Trung Quốc luôn quan ngại đã hoàn thành. Khi đó các căn cứ Quân sự của Trung Quốc ở Hoàng Sa hay Trường Sa sẽ quá xa lục địa nhưng lại quá gần những căn cứ quân sự khác của Hoa Kỳ. Khi đó sức ép từ bên ngoài, kể cả Ấn Độ lên Trung Quốc có thể rất lớn.

Tuy nhiên, dù lớn đến đâu thì chẳng có nghĩa lý gì khi so với trong lòng Trung Quốc đang dậy men cho những mâu thuẫn.  

Khoảng cách giàu nghèo, độc tài, tham nhũng, bất công, phát triển nóng, ly khai và thiếu vắng xã hội dân sự đang thực sự đang hâm nóng Trung Quốc. Là đất nước sản xuất ra bao nhiêu thực phẩm độc hại mang lại ung thư cho loài người, nay chính Trung Quốc cũng đang mang trong mình căn bệnh ung thư thể chế khó có thể chữa khỏi.

Bởi vì cơ thể đang khỏe, đang trên đà lớn cho nên những dấu hiệu phát bệnh chưa rõ ràng, nhưng tất cả các ung nhọt sẽ bục ra vào lúc thuận tiện nhất.

Chiến tranh ở Triều Tiên và sau đó là một sự sắp xếp hợp lý của Đại Hàn Dân Quốc có 75 triệu dân biết đâu lại là một tác nhân cho sự thay đổi ngoạn mục. Nó sẽ bắt đầu lan truyền từ Châu Âu sang Châu Á và cả từ vùng biển Đông Bắc Á vào.

Bắt đầu tư Đông Âu vào những năm 1991, có thể ngọn gió thay đổi lại được dịp quét qua Trung Hoa Đại Lục xuống Việt Nam và sau đó là Lào. Có thể đầy lãng mạn, nhưng chúng ta sẽ không phải đợi quá lâu để thấy những nước Cộng sản còn lại trên thế gian lần lượt ra đi, dù cách này hay cách khác.

Tất nhiên, không phải khi đó là thế giới sẽ bình yên, nhưng lịch sử là sự chuyển tiếp có chọn lọc. Thay đổi ở Triều Tiên là điều phải đến trong một thế giới đang ngày càng tiến về phía trước, hướng tới văn minh. Khu rừng rậm cuối cùng, nơi Kim Yong Un tự coi mình như chúa sơn lâm, mặc sức cắn giết đồng loại, sẽ phải đi vào dĩ vãng.
Hà Nội 28/4/2017


Thursday, April 13, 2017

TROY VÀ 3 ĐIỀU NGHIỆM RA TỪ 3 CÂU NÓI



Hôm nay nói chuyện với các con về Thần thoại Hy Lạp, sau đó gia đình ngồi xem phim "Cuộc chiến thành Troy". Có 3 điều vô cùng ý nghĩa nằm ở 3 câu mà mình nghiệm ra. 

Thứ nhất: Câu nói của Mẹ Achilles (Asin) là nữ thần Biển cả Thetis đã nói với con trai mình là Asin rằng "Your Glogy will go hand in hand with your doom - Vinh Quang luôn luôn song hành với sự đọa đày". Điều này cho ta bài học là mọi thứ đều có giá của nó, vinh quang luôn song hành cùng với đau khổ. 

Thứ 2 là câu nói của Vua Priam khi sang trại của Asin xin xác của con trai mình là hoàng tử Hector. Asin nói là đêm nay sẽ cho xác để về ông làm đúng nghi lễ của một hoàng tử nhưng ngày mai ông vẫn là kẻ thù của tôi. Vua Priam đáp lại: "You are still my enemy tonight, but even enemies can show respect - Ngay đêm nay ngươi vẫn là kẻ thù của ta, nhưng kẻ thù cũng cần sự tôn trọng" . Điều đó có cho ta bài học về tính cao thượng, tôn trọng ngay chính kẻ thù mình. 

Thứ ba là lời Asin nói với người yêu Brisis, của mình - một nữ tu coi sóc đền thờ thần Apollo rằng "The Gods envy us - các vị thần ghen tị với loài người". Qủa thật, mỗi một phút giây của con người cũng có thể là giây phút cuối cùng. Các vị thần ghen tị với loài người vì họ bất tử nhưng chính cái chết mới làm cho con người coi trọng giá trị của mỗi một phút giây đang sống. 

Hôm nay bắt đầu tuần thánh theo nghi thức của người Công Giáo - Chúng ta cùng cảm nhận về sự sống, cái chết và sự phục sinh. Không hề có bóng tối và Tôn giáo cực đoan, mà chỉ có sự thiếu hiểu biết chung. Tri thức chính là ánh sáng. Nhìn dưới góc độ nào, dưới tôn giáo Độc thần hay Đa thần, mình vẫn thấy được tràn đầy hồng ân. Bởi vậy hãy sống và sống thật dồi dào !

Wednesday, March 08, 2017

VIẾT CHO ANH THUẬN VÀ EM ĐIỂN




Ngày mai sẽ là ngày thứ 9 – ngày tối đa cuối cùng - mà Anh Vũ Quang Thuận và em Nguyễn Văn Điển bị tạm giữ theo Bộ luật tố tụng hình sự Việt Nam. Nếu hết ngày mai họ không được thả, thì một lệnh tạm giam, tối đa là 4 tháng, sẽ được áp dụng đối với 2 người.

Với kinh nghiệm 8 lần ra tòa chung với Nguyễn Văn Điển tại Malaysia và hàng tháng trời đấu tranh với cơ quan An Ninh Việt Nam trước đây, ta có thể hiểu 8 ngày qua là những ngày thực sự nảy lửa về tranh luận pháp lý giữa 2 Anh với cơ quan an ninh cộng sản Việt Nam trong lao tù. Tuy vậy, khả năng được thả sau 9 ngày tạm giữ là rất mong manh.

Tại sao nảy lửa? Bởi vì Anh Vũ Quang Thuận đã từng thọ giáo gần 2 năm với một giảng viên về Luật trước năm 1975 ở Sài Gòn, Anh cũng đọc rất nhiều sách luật. Khi ở Malaysia, anh đã thực sự đốt mình (có rất nhiều vết sẹo cháy trong người ) nhưng do cảnh sát Malaysia đã nhanh chóng dập được lửa và bắt giữ để đưa đến bệnh viện nên anh không bị nguy hiểm đến tính mạng. Anh bị đưa ra tòa. Với kiến thức luật pháp của mình, sau những cuộc tranh biện quyết liệt, anh đã được tự do sau 8 lần ra tòa.

Sau khi tự do ở Malaysia, Anh Võ Quang Thuận vừa đọc luật Malaysia vừa tư vấn cho Nguyễn Văn Điển ra tòa 5 lần nữa (Điển ra tòa ở Malaysia tổng cộng 13 lần) để cuối cùng 2 người được tự do. Nguyễn Văn Điển mặc dù học chỉ mới lớp 5 nhưng thật sự biết cách tự học, có tinh thần đấu tranh rất mạnh mẽ với công an trong những lần đi biểu tình bị bắt. Em luôn luôn sẵn sàng dấn thân và ý thức được quyền của mình. Em tự nhận mình là “Một nông dân kiên cường”. 

Nhiều người cho rằng anh Vũ Quang Thuận bị hoang tưởng. Có thể là như vậy nhưng chính tôi đã nhìn được một giấy xác nhận của Bệnh viện tâm thần rằng anh ấy đã khỏi bệnh hoàn toàn. Đây là một vấn đề pháp lý phức tạp và là con dao hai lưỡi. Bởi vì nếu như anh ấy cũng giống như các đại gia xã hội đen lão luyện khác bỏ tiền ra để mua và giắt sẵn trong người một giấy “Chứng nhận tâm thần” để thực hiện các phi vụ giết ngươi hoặc phạm tội và sau đó thì vẫn vô can, nhởn nhơ đi sàn nhảy và uống rượu ngoại hằng đêm. Cơ quan tố tụng không truy tố được.

Vấn đề của Anh Thuận thì khác. Nếu như Anh Vũ Quang Thuận thể hiện lại các triệu chứng tâm thần, thì sẽ bị tống vào trại tâm thần, nơi đó anh ấy đã thực sự chịu đựng vô vàn đau khổ khi những người điên khác cào cấu, đánh đập thậm chí bốc phân nhét vào mồm và làm khổ anh ấy. Tôi nhớ ngày anh từ trại tâm thần ra gầy gò và thương cảm lắm. Ngược lại, nếu anh thể hiện hoàn toàn tỉnh táo, và kết quả giám định là anh ấy hoàn toàn khỏi bệnh, thì sẽ bị đem ra truy tố về tội xâm phạm an ninh quốc gia và có thể chịu một mức án phạt tù khá cao.

Tôi không biết điều tồi tệ nào sẽ xảy ra với anh ấy, nhưng tôi hy vọng anh được đối xử như một nhà đấu tranh, như một con người hoàn toàn tỉnh táo, biết lo toan trước vận mệnh của quốc gia, dân tộc này.

Qủa thật, những điều anh ấy làm thật lớn lao và có ý nghĩa. Không giống như tôi hay những nhà dân chủ tầng lớp Elite khác bàn luận học thuật mà chưa biết tác động như thế nào. Trong khi đó hàng triệu người đã xem Video clip của anh ấy và hiểu rất rõ về hiện tình xã hội, về “Đảng ta và Bác Hồ”.

Tôi có thể nêu hai ví dụ thực sự sau đây. Một lần tôi chứng kiến 2 người làm vườn của mình buổi sáng bỗng nhiên nói rõ ràng: “Tôi biết Bác Hồ không tốt như mình nghĩ vì hôm qua tôi xem trực tiếp một người làm tướng mà còn phê phán Bác Hồ”. Lần khác, có một người bà con của tôi cả đêm trùm chăn xem Video Clip về “Quân đội Nhân dân Việt Nam không xứng đáng lau giày cho Quân đội VNCH” mà vỗ đùi đen đét. Người bà con này sáng hôm sau còn cãi lại với tôi rằng: “Đó chắc là chính xác vì người nói là một tướng quân đội và có đạo”. Họ đâu biết anh ấy chưa phải là một người Kito hữu. Những người nông dân này chỉ thấy đeo Thánh giá và nhớ riết nội dung đã xem chứ họ đâu hiểu kỹ về con người Anh Thuận cũng như đâu biết anh ấy ra phố Lê Duẩn tự mua và mặc quân phục giả hiệu.

Tôi cho rằng những điều anh Thuận nói, những video clip mà hai anh làm thực sự có tác động rất lớn đối với xã hội Việt Nam. Nhiều người nói tại sao Anh Thuận oang oang như vậy mà không bị bắt rồi sinh ra nghi ngờ. Nhưng tôi biết rằng Anh Thuận và Em Điển đã chấp nhận sẽ bị bắt ngay từ những Video đầu tiên. Tôi cũng nghe nói rằng chuyên án bắt thì có đã khá lâu nhưng những người Cộng sản họ không có gì phải vội. Họ luôn tin rằng đang làm chủ cuộc chơi.

Thông thường thì mọi việc đều có độ trễ của nó, giống như trước đây họ đã có ý định bắt tôi 18 tháng trước đó nhưng cần phải cũng cố hồ sơ dổm “trốn thuế” để, như họ nói với tôi thì có “trượt Điều 88 thì cũng trúng Điều 161”. Mới đây khi bắt chị Nga, thực tế họ đã họp trước đó 1 năm và quyết định đợi 1 năm để sau khi bé thứ 2 đủ 36 tháng theo như luật định thì “Bắt ngay”.

Hôm nay tôi nghĩ rất nhiều về anh Thuận, tôi thương anh tự đáy lòng mình, Anh là một người thực sự chưa bao giờ biết đến việc sử dụng một đồng tiền sai mục đích. Tôi nhớ 2 lần, do đói quá không có tiền ăn mà anh đến xin tôi: “Quân ơi, cho anh một giờ cơm”.

Tôi thấy thương nhưng cũng được an ủi phần nào vì gặp anh chỉ mấy ngày trước khi bị bắt, anh nói: “Ôi, Quân ơi, anh không ngờ đời anh giờ sướng đến vậy, Anh chửi cộng sản vừa có lợi cho đất nước, lại vừa được bà con cho tiền ăn. Anh cám ơn họ nhiều lắm”

Hôm đó Anh Thuận và em Điển thực sự vui vì cảm giác như đã đang “làm đúng sứ mệnh của mình”. Anh Thuận còn chia sẻ với tôi dự định sẽ làm một Series Clip để vinh danh “Tất cả mọi tổ chức và cá nhân đấu tranh, từng người từng người một”.

Tôi thương, nhớ và cám ơn vô cùng những người “thần kinh” bình dị này.